Ví dụ về niềm hy vọng sát với thực tế nhất

Tôi không mong đợi một thứ như là COVID-19, nhưng tôi vẫn nghĩ phải có một sự kiện gì đó để đánh thức con người, để họ nhận ra con đường họ đang theo đuổi và cách họ đang tác động lên thế giới này.

Screenshot 1 5

Trong khoảng gần một thế kỷ trở lại đây, thế giới dường như tỏ ra tự mãn và tự tin trong việc tiến về phía trước, nhưng thực tế là chúng ta đang chìm sâu vào một cơn mộng du mà không một ai thực sự nhận ra. Đó là một cơn mộng du mà tất cả chúng ta đã xem như thực tế, đầy tham vọng và tự mãn với những gì chúng ta đã đạt được. Các quốc gia mạnh về kinh tế và quân sự tỏ ra hùng mạnh và tổ chức các cuộc tiệc mừng sự mạnh mẽ của họ, trong khi tỏ ra hoàn toàn không nhận ra rằng họ đang mơ mộng và tự phát tự huyễn rằng họ có thể thống trị toàn bộ nhân loại. Cảnh báo của những người có lòng chân thật, của trí thức, của nhà văn, nhà báo, thậm chí của những người được cho là tiên tri, dường như không có tác dụng gì đối với họ. Nhưng rồi, vào một ngày đẹp trời, thông báo không chính thức từ Vũ Hán đã báo hiệu một sự kiện đặc biệt và khiến thế giới đang tự mãn và thờ ơ trở nên hoảng sợ.

Khi thông tin về COVID-19 bắt đầu xuất hiện chính thức từ Trung Quốc, một người bạn Mỹ của tôi, GS-TS. Trần Vũ Ben, đã nhận được lệnh từ trường đại học của mình yêu cầu trở về Mỹ ngay lập tức. Nước Mỹ bắt đầu gọi về công dân đang làm việc ở châu Á, đặc biệt là Việt Nam, bởi vì nó gần biên giới Trung Quốc nhất và người ta tin rằng chỉ có một quốc gia mạnh mẽ như Mỹ mới có khả năng chống lại một loại virus xuất phát từ các nước châu Á nghèo nàn và ít kỷ luật. Nhưng họ đã thất bại, và họ đã phải nhận ra rằng sự kiêu ngạo của họ là một phần nguyên nhân của thất bại đó.

Tôi không đưa ra nhận xét này để chỉ trích nước Mỹ, mà để sử dụng nước Mỹ như một ví dụ điển hình cho thế giới. Nhà thơ Mỹ nổi tiếng Bruce Weigl đã viết thư cho tôi và bày tỏ sự đau đớn, sợ hãi và sự thức tỉnh trước số phận của con người trước một loại virus mà thường không thể nhìn thấy được. Ông nói rằng đây có lẽ là lần đầu tiên ông thấy sức mạnh của con người trở nên yếu đuối đến mức không thể tin được.

Trong những ngày Hà Nội thực hiện chiến dịch giãn cách xã hội, tôi có cảm giác như những con virus COVID-19 đang thảo luận với nhau về việc làm thay đổi thế giới này. Con người đã đi qua những thời kỳ tồi tệ hơn bao giờ hết: chiến tranh, độc tài, xâm lược, cướp đoạt lãnh thổ, tranh cướp thị trường, rửa tiền, tham nhũng, tàn phá môi trường, coi thường văn hóa và không có lòng nhân ái… Tôi không mong đợi một thứ như là COVID-19, nhưng tôi vẫn nghĩ phải có một sự kiện nào đó để đánh thức con người, để họ nhận ra con đường họ đang theo đuổi và cách họ đang tác động lên thế giới này một cách vô trách nhiệm và sai lầm.

Và COVID-19 đã làm được điều đó, dù là sự kiện do chính con người gây ra hay là sự trừng phạt của thượng đế. Nó đã làm hiện ra rằng, mặc dù các thành phố trên khắp thế giới sáng rực bởi ánh sáng điện tử, tâm hồn con người mỗi ngày một trở nên tối tăm hơn. Hãy dành ít thời gian suy ngẫm vào cuối năm, hỏi lòng mình: Trong năm qua, bạn đã trải qua những niềm vui gì và bạn đã làm gì để tạo ra những niềm vui thực sự, ngoài việc thỏa mãn những nhu cầu vật chất của mình? Khi làm điều này, bạn có thể nhận ra rằng bạn đang tiến dần vào thói quen thụ động và sự vô tâm.

Trong những điều tôi quan sát trong thế giới trong cuộc đại dịch này, những cuộc hành trình của những người trở về quê hương là điều làm tôi cảm động nhất. Một nhà thơ Hồi giáo đã viết thư cho tôi và nói rằng ông và gia đình đang cố gắng trở về quê hương sau nhiều năm xa cách, bởi vì ông nghĩ rằng thế giới có thể đang sắp kết thúc. Và những chuyến bay trở về quê hương của người Việt trong bối cảnh đại dịch đang hoành hành đã khiến tôi đau đớn và cảm động. Hầu hết mọi người nghĩ rằng họ trở về Việt Nam vì đây là một trong những quốc gia an toàn nhất, nhưng trong thâm tâm, không ít người Việt muốn trở về bởi họ muốn được chết ở trong ngôi nhà của tổ tiên, của cha mẹ mình.

Ban đầu, thế giới đầu tiên nhìn Việt Nam với ánh mắt nghi ngờ. Họ không tin rằng một đất nước vốn đối mặt với nhiều khó khăn kinh tế có thể đối phó tốt với COVID-19. Họ kiểm tra và nghiên cứu dữ liệu mà Việt Nam công bố, và cuối cùng họ tin rằng Việt Nam đang làm được điều đó. Sự mất lòng tin này, sự không tin vào khả năng của một quốc gia nhỏ bé như Việt Nam, đã khiến họ thật sự lo lắng. Nhưng trong thực tế, Việt Nam đã chứng minh rằng họ có khả năng và tận dụng được tinh thần đoàn kết. Việc miễn phí cách ly cho những người trở về từ nước ngoài có thể tạo ra thâm hụt ngân sách nhưng nó lại tạo ra niềm tin mạnh mẽ.

Chúng ta không thể chờ đợi đến khi đối mặt với bi kịch mới nhìn nhận và sám hối. Đôi khi, cái đẹp đã bị vùi lấp bởi con người, nhưng nó vẫn tồn tại và đợi chờ được thức tỉnh. Năm 2020 là một năm đặc biệt và đầy khó khăn, nhưng nó đã làm hiện ra những giá trị thực sự của cuộc sống và xóa bỏ nhiều giá trị hỏng hói. Tuy nhiên, có một điều mà tôi muốn nhấn mạnh: những giá trị nhân văn đã được tái khám phá trong những tháng ngày khó khăn của đại dịch. Và câu hỏi mà chúng ta cần đặt ra là: Tại sao những giá trị nhân văn này lại không được thể hiện trong cuộc sống hàng ngày của chúng ta, mà chỉ xuất hiện khi chúng ta đối mặt với khủng hoảng?

Có những con người tên tuổi, không nổi tiếng, nhưng trong thời điểm khó khăn, họ đã nỗ lực để chia sẻ và giúp đỡ những người gặp khó khăn. Khi Chính phủ Việt Nam miễn phí cách ly cho những người trở về từ nước ngoài, có những người đã phản đối, chỉ nhìn thấy khía cạnh tài chính mà họ có thể mất, nhưng họ không nhìn thấy giá trị tinh thần lớn lao của hành động đó. Cuộc sống có thể dẫn đến thâm hụt ngân sách quốc gia một chút, nhưng nó lại làm đầy ngân sách của lòng tin.

Trong cuộc đại dịch này, những người vô danh đã tỏ ra rất hùng cường và nhân ái. Họ đã thể hiện tinh thần đoàn kết và sẵn sàng giúp đỡ người khác trong thời kỳ khó khăn. Chính phụ nữ trong cuộc đại dịch này đã chứng tỏ sự mạnh mẽ và kiên định của họ trong việc bảo vệ cộng đồng và gia đình. Những hành động này làm cho chúng ta có hy vọng vào những giá trị nhân văn, và chúng ta không nên chờ đợi đến khi gặp khủng hoảng mới nhận ra điều này.

TIN MỚI ĐƯA KHÁC

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *